Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Thơ tuyển - Tình Quê




Thơ  CAO BÁ QUÁT

Sắp đến quê nhà

Cao cao cây gạo đó
Gốc cỗi ngọn thanh thanh.
Xa xa trông nẻo ấy
Nhà ở bậc cao minh
Trúc dầy che lối hẻm
Cỏ mượt bọc thềm quanh
Ao trong, cá vùng vẫy
Lúa tốt, đồng mông mênh.
Đây xưa nơi dạy học
Đứng ngồi thừa rung rinh.
Thanh nhàn, cam vụng dại
Hư không, ấy chí mình.
Từ đèo bòng danh lợi
Nên xa cách non xanh
Lâu lắm chưa về được
Vì sợ lệnh triều đình.
Bơ phờ nay trở lại
Ấm ức nghĩ sao đành
Sẵn lòng mong hẳn được
Tương lai nào ai tranh?


Thơ QUANG DŨNG

Cố quận

Trăng sáng sân vờn đôi bóng cau
Ngồi đây mà gửi nhớ phương nào
Gió mát long lanh vùng Bắc đẩu
Tiếc hè, ếch nhái rộn bờ ao
Tịch mịch sầu vơi bèo râm ran
Chuối vườn khuya lọt ánh trăng tàn
Người ơi quê cũ đèn hoe ngọn
Tóc bạc trong chừng cổng héo hon
Ngõ trú quanh quanh sân bóng lá
Trăng vàng rơi rắc nẻo nào xưa
Ngõ cũ không mong người trở lại
Mà mùi hoa mộc vẫn thơm đưa
Em ơi, em ơi! Đêm dần vơi
Trong về phương ấy ngóng trong người
Trăng có soi qua đầu tóc bạc
Nẻo chừng cố quận nhớ thương ơi!
Trăng sáng năm năm mùa lại muà
Hạ này vơi lại nhớ thu xưa
Người đi người đi đường quạnh quạnh
Ngày tháng thương vay kẻ đợi chờ.



Thơ ĐẮC TÀI

Về Huế

Ðêm nay ta về thăm Huế
Phố buồn đón bước chân ta.
Chim khuya lặng thầm tiếng hú
Trăng khuya nữa mảnh đợi chờ.

Ðôi vai phủ đầy sương lạnh
Ướt về một thuở xa xôi.
Dáng ai thoáng qua rất vội
Nao lòng như buổi quen nhau.
Ngở ngàng xin hỏi đôi câu
Từ lâu giang hồ lạc bước
Trôi theo dòng đời xuôi ngược
Mải mê quên mất lối về.
Mỉm cười em nghiêng vành nón
Ðáp rằng anh có bâng khuâng
Nẻo xưa người đi bỏ lại
Tương tư một chút bụi trần.
Ðêm nay trở về phố cũ
Ngậm ngùi nhớ những ngày thơ
Ðời sau nhiều năm lưu lạc
Tìm ai hỏi một ngày chờ......(!?) 



Nhớ mẹ

Chợt nghe vọng tiếng ầu ơ
Lòng ta chùng lại tuổi thơ hiện về.
Tỉnh đi em những cơn mê
Ðể nghe thơ thẩn vỗ về tiếng ru.

Ầu ơ ... Trong những chiều Thu
Ðong đưa tiếng võng ai ru dịu dàng.
Bên đời có trẻ đi hoang
Nhặt vài ba chiếc lá vàng cô đơn
Quên đi dăm nỗi tủi hờn
Gởi về cho Mẹ vạn lời nhớ thương.
Giờ chắc tóc mẹ bạc sương !?
Giờ trong mắt mẹ có vương bùi ngùi !?
Giờ rằng biết mẹ còn vui !?
những ngày tịnh độ cuối đời phù vân.
Giờ chắc mẹ đã ân cần
sớm chiều kinh kệ vui thân, vui đời ......
Con đây lòng vẫn ngậm ngùi
Viết dâng về mẹ đôi điều nhớ thương
Bao giờ con hết vấn vương......



Thơ HỒ DZẾNH

Nhớ quê

Ta nhớ màu quê, khát gió quê
Mây ơi ngừng cánh đợi ta về
Cho ta trong lại tầng xanh thẳm
Ngâm lại bài thơ "phương thảo thê..."
Liễu Động Đình thơm chuyện hảo cầu
Tóc thề che mướt gái Tô Châu
Bâng khuâng trăng sáng trờn Viên Hán.
Một dãi Giang Nam nước rợn màu.
Ai hát mà nay gió vẫn thơm
Ai đau non nước não âm đờn
Chiêu Quân nên mãi người cung Hán
Thi tứ tìm đâu nét tủi hờn?
Mây ơi có tạt về phương Bắc
Chầm chậm cho ta gửi mấy lời
Từ thuở ly hương ta vẫn nhớ
Nhưng tình xa lắm gió mây ơi! 


Giữ gìn

Một câu ấy nói lên là lá rụng,
Là mây chìm, là gió sẽ thay xanh,
Là cây tươi sẽ nở nụ trên cành,
Và chim chóc sẽ bồi hồi nghe ngóng.
Anh thấy gió một chiều thu xao động,
Nghe mơ màng vịn nặng mái mây cao.
Trời trở buồn, - ai hiểu nghĩa làm sao ?...
Mây lạc nẻo, tim nghe chừng thất vọng.
Một câu ấy nói lên là rợn sóng
Cả một màu mây kín bốn phương xa
Trên bao lơn của năm tháng sầu qua,
Anh ngậm miệng để chết dần theo Mộng.
Một câu ấy nói lên là tuyệt vọng,
Cây chính mùa, nhưng lá đã quên xanh,
Bướm đương vui nhưng bướm sẽ xa cành
Một câu ấy nói lên là... hết sống! 



Mái lều tranh

Mẹ tôi sống lặng trong làng nhỏ,
Đâu biết thời gian đổi mới rồi;
Lòng vẫn đau buồn thiên vạn cổ,
Nào hay Non nước đã reo vui.
Bồ hôi cứ thấm từng thân áo,
Lưng mãi còng trên lớp bụi đời ;
Mẹ vẫn điềm nhiên trong dáng lão,
Vun trồng mấy luống bắp, khoai tươi.
Ngoài kia Niên thiếu ca Xuân mới,
Trong lũy tre xanh, đời vẫn buồn.
Ai biết để lòng yêu một buổi,
Bay về thăm viếng mái cô thôn?
Bao giờ cho sáng lều tranh nhỏ,
Mẹ Việt-nam mừng nước Việt Nam?
Hay vẫn đau buồn thiên vạn cổ,
Những người không biết ánh vinh quang? 



Thơ  TẾ HANH

Quê bạn

Nghe em kể lể nỗi niềm
Bấy lâu cách trở nhớ niềm cố hương.
Yêu em ta những vấn vương;
Nghĩ quê quán bạn dạ thường ngẩn ngơ.
Mơ màng tin tức ra vô
Mải mê trong tấm bản đồ tìm tên...
- Quê em ở chốn nào em?
Phải nơi nước biếc êm đềm non tươi?
Phải nơi chim hát hoa cười,
Trăng chào gió hỏi? - Đúng rồi, phải không?
Bởi vì đôi mắt em trong
Ngó ta, ta thấy cả lòng sáng choang;
Bởi vì em nói dịu dàng
Lá run thỏ thẻ, suối đàn vuốt ve
Bởi vì trí cạnh, hồn kề
Đời ta tươi thắm, mọi bề nhờ em....



Thơ NGUYỄN BÍNH

Ai về quê cũ ?

Anh về quê cũ : thôn Vân
Sau khi đã biết phong trần ra sao?
Từ nay lại tắm ao đào
Rượu dâu nhà cất, thuốc lào nhà phơi
Giang hồn sót lại mình tôi
Quê người đắng khói, quê người cay men
Nam kỳ rồi lại Cao Miên
Tắm trong một cái biển tiền người ta...
Biển tiền, ôi biển bao la
Mình không bẩn được vẫn là tay không...
Thôn Vân có biếc có hồng
Hồng trong nắng sớm, biếc trong vườn chiều.
Đê cao có đất thả diều
Trời cao lắm lắm có nhiều chim bay
Quả lành nặng trĩu từng cây
Sen đầy ao cá, cá đầy ao sen
Hiu hiu gió quạt giăng đèn
Với dăm trẻ nhỏ thả thuyền ta chơi
Ăn gỏi cá, đánh cờ người
Thần tiên riêng một góc trời thôn Vân.
Ơi thôn Vân, hỡi thôn Vân!
Phương nao, kết dải mây Tần cho ta.
Từ nay khi nhớ quê nhà
Thấy mây Tần biết đó là thôn Vân.
Ơi thôn Vân, hỡi thôn Vân!
Anh em ly tán, lâu dần thành ra
Không còn ai ở lại nhà
Hỏi còn ai nữa? để hoa đầy vườn
Giăng đầy ngõ, gió đầy thôn
Anh về quê cũ có buồn không anh?


Qua nhà

Cái ngày cô chưa có chồng
Đường gần tôi cứ đi vòng cho xa
Lối này lắm bưởi nhiều hoa...
(Đi vòng để được qua nhà đấy thôi)
Một hôm thấy cô cười cười
Tôi yêu yêu quá nhưng hơi mất lòng
Biết đâu rồi chả nói chòng :
" Làng mình khối đứa phải lòng mình đây! "
Một năm đến lắm là ngày
Mùa thu mùa cốm vào ngay mùa hồng.
Từ ngày cô đi lấy chồng
Gớm sao có một quãng đồng mà xa
Bờ rào cây bưởi không hoa
Qua bên nhà thấy bên nhà vắng teo
Lợn không nuôi, đặc ao bèo
Giầu không dây chẳng buồn leo vào giàn
Giếng thơi mưa ngập nước tràn
Ba gian đầy cả ba gian nắng chiều. 



Thơ LMT

Biển với riêng tôi

Trông bao la... biển như tinh khiết lắm
Ngút tầm hiểu người... biển vẫn rạng uy danh
Giữa muôn trùng... biển đáng mặt công thần
Thuần trong chát, mặn... hẳn hoi hương tanh, xẵng
Biển trong tôi ngỡ chừng luôn thẳng thắn
Dẫu gợn sóng ập vồ hay cuồng nộ hung hăng
Vùi bao mạng người, giật phăng vạn tin lành
Biển trong tôi vẫn thâm trầm, uyên bác.
Biển gom hết tình tôi vào lòng hủy diệt
Thật dịu dàng ấn huyệt tử vầy ân
Có khi đưa cú đấm trầm kha nháng ngọn sóng thần
Biển tinh túy, khẽ rùng mình thể là... xóa điều nghiệt tận.
Biển của tôi... ngàn đời không ân hận
Dẫu có lỗi lầm... nhân thế vẫn mình tôi
Khóc, cười cùng biển một vài đời..
Trăm năm tôi, vạn đời biển.. rạch ròi điều thua thiệt. 



Thơ KIỀU VĂN

Quê mẹ

Xa quê đã mấy năm rồi
Triền miên giấc mộng, bồi hồi nhớ quê.
Quê tôi lắm núi nhiều khe
Một vùng xanh thắm, bóng tre la đà...
Nhớ quê, nhớ những nếp nhà
Tiếng chày giã nhịp, tiếng gà đầu hiên.
Quê tôi như thể mẹ hiền
Nuôi tôi khôn lớn giữa miền đông quê.
Tình quê day dứt trăm bề
Giục tôi phóng ngựa trở về quê hương.
Ra đi một sớm tinh sương
Về nơi quê mẹ tình thương dạt dào.
Đường quê, muôn cánh hoa đào
Cô em cắt cỏ, má sao ửng hồng?
Ghìm cương bên cánh lúa nồng
Mắt tìm lối cũ, trong lòng xôn xao..



Thơ TRẦN DẠ TỪ

Bài kỉ niệm

Tôi nhớ người thôi hết mùa xuân
Đường đi nghe mắt đã âm thầm
Chân buồn lên đống đôi chiều nắng
Mang lá xanh còng gây tiếc thương

Thủa ấy tôi về ngang đất cũ
Ngày thơ ngây cũng đẹp như hồn
Người đi trên những con đường đó
Lòng cũng lên mùi cỏ mới thơm

Em áo còn bay nhiều ước hẹn
Giấc mơ đời ngọt ví bâng khuâng
Nắm tay dài mãi niềm lưu luyến
Chân chậm dường như đến ngại ngần

Tôi gửi đời tôi trong tóc ấy
Ôm người chưa chắc nổi vòng lưng
Chiếc hôn đầu chết trên vầng trán
Môi đã nghìn năm biết tủi hờn

Tôi nhớ người thôi hết đời tôi
Đường đi không kết nổi câu cười
Buồn hoang đến nửa thời thơ dại
Trong những chiều ai mang áo phơi 




Thơ YẾN LAN

Nhớ làng

Mưa đưa thương nhớ về làng
Mưa làm xa những dặm đàng, bến sông.
Chiều nay mở cửa ra trông
Thấy làng đâu? - chỉ thấy lòng mà thôi
Mưa ơi, thương nhớ bời bời,
Bời bời thương nhớ, mưa ơi, khuất làng
Ở đây nắng bãi võ vàng,
Dừa cao lểnh khểng, cành xoan ngoằn ngoèo.
Con đường thì khuất cheo leo,
Mình đi chỉ bóng cùng theo với mình
Làng tôi gió thổi mênh thênh
Mưa thưa nhè nhẹ, trăng lên dịu dàng
Làng tôi - khôn nói hết làng
Có người cứ mỗi chiều vàng, nhớ tôi. 



Thơ DU TỬ LÊ

Về từ vô vọng

Về tự một dòng sông
Em nồng nàn như biển
Gió cuốn muôn nghìn năm
Lấp chôn tình vô vọng
Về tự một mùa đông
Em rầu rầu sương cỏ
Hồn mưng mưng mây mù
Mắt bơ phờ cõi nhớ
Về tự một ngày mưa
Em não nùng oan khổ
Cây khẳng khiu đợi chờ
Lá một đời héo úa
Về tự một tình đau
Môi ứ tràn máu mặn
Ngực ngậm lời trăm năm
Hồn đìu hiu rũ bóng. 



Thơ HOANG VU

Xóm nhỏ đời tôi

Khi ta về ngang qua xóm nhỏ
Một chút bụi vàng cuối nẻo bâng khuâng.
Hàng dương xanh nghiêng mình bên dòng nước
Khói lam chiều gói trọn mái lều xanh.
Khi ta về vào thăm xóm nhỏ
Dấu rêu mờ còn đó chưa phai.
Ký ức xưa theo bóng đổ dài
Dáng em buồn in hằn trên kỷ niệm.
Và khuya nay ta về thăm xóm nhỏ
Chiếc lá vàng mời gọi bóng hoàng hôn,
Chú dế ca bài hát không hồn
Cho lữ khách tha hương lòng cô quạnh.
Rồi mai đây ta rời xa xóm nhỏ
Kiếp giang hồ phiêu bạt cánh chim.
Xóm năm xưa ta vẫn mãi đi tìm
Mãi mãi biết bao giờ ta gặp lại.

Không có nhận xét nào: