Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Tản mạn. Lời yêu thương


Hãy cứ khóc đi em
Sẽ thật buồn cho ai trong cuộc đời này không biết khóc là gì. Một giọt nước mắt còn lăn trên má để thấy mình còn chưa vô cảm, để thấy mình còn sống...

Em à,

Tôi nhớ có ngày nào đó em đã nói với tôi rằng em đã rất mệt mỏi, muốn khóc nhưng không khóc được. Tôi biết, đó là lúc em đã quá đau khổ, mệt mỏi vì đã phải chịu đựng nhiều nỗi đau mà lẽ ra một người như em không đáng phải chịu.

Và tôi nhớ em từng chia sẻ với tôi rằng muốn chạy đến một nơi thật xa, chạy trốn cuộc sống, đến một nơi thật bình yên. Với tôi, mọi sự chạy trốn là hèn nhát, nhưng với em, tôi coi đó là điều hiển nhiên của suy nghĩ… Em đã khóc, trên đôi vai này, em vỡ òa như một đứa trẻ bị lạc tìm thấy mẹ. Tôi không khuyên em nín, tôi chỉ bảo em cứ khóc đi, cứ khóc đi cho nhẹ lòng, phải không em?

Ừ, cứ khóc đi em, cuộc đời này có mấy ai không phải đau khổ chứ. Khi em khóc, em có biết cũng có bao người đang khóc cùng em? Có người phải đối mặt với nỗi đau thể xác, có người phải đối mặt với nỗi đau tinh thần. Chúng ta chỉ là không nhìn thấy nhau mà thôi.

Con người sinh ra là đã phải chấp nhận rằng mình phải trải qua những hỉ, nộ, ái, ố ở đời mới được coi là sống. Đã có ai nói với em rằng đời người như đời sông. Con sông luôn chảy và không bao giờ lặng lẽ cả.

Nên hãy cứ khóc đi em. Sẽ thật buồn cho ai trong cuộc đời này không biết khóc là gì. Một giọt nước mắt còn lăn trên má để thấy mình còn chưa vô cảm, để thấy mình còn sống.

Cứ khóc đi em, em không cần phải sợ mọi người cười em yếu đuối. Bởi em là chính em, em khóc rồi em sẽ trở lại là một con người mạnh mẽ, sẵn sàng đối mặt với những gian nan đang chờ em ở phía trước. 

Cứ khóc đi em, khóc xong rồi em sẽ lại tươi cười, một nụ cười thật tươi chào mọi người rằng tôi vừa mới khóc đấy, nhưng tôi không hề sợ hãi, tôi khóc vì đó là khi tôi đang sống.

Và cứ khóc đi em, tôi cũng đang khóc cùng em đây, một điều hạnh phúc của con người chúng ta là dù khóc thì chúng ta cũng không bao giờ cô đơn, cũng luôn có người ở đâu đó khóc cùng ta phải không em.

Hôm nay cứ khóc đi cho nhẹ lòng em nhé, để ngày mai ta sẽ cười vui vẻ với cuộc đời này. Và hãy nhớ rằng, cuộc đời này không mấy ai không phải đau khổ đâu em…




Những con đường tôi đã đi
Những con đường tôi đã đi không có màu hồng, vì cuộc sống này vốn khắc nghiệt. Không ai trải thảm hồng cho con đường của chính mình, bởi nếu cứ mộng mơ như cổ tích, sẽ có ngày bị thực tại phũ phàng cuốn trôi đi...
Những con đường tôi đã đi có màu xanh da trời. Đó là màu của hòa bình, màu của niềm tin...

Những con đường tôi đã đi có màu trong veo. Đó là màu của những giọt nước mắt, nước mắt đau khổ khi gục ngã, nước mắt mừng vui khi hạnh phúc, nước mắt tủi cực khi cô đơn...

Những con đường tôi đã đi có màu áo nâu sòng Màu áo nâu từ bà cụ bán nước bên đường. Màu áo đồng quê của cô hàng khoai vẫn gánh qua nhà tôi mỗi buổi sớm...

Những con đường tôi đã đi có màu đen. Màu đen của tối tăm, màu đen mỗi khi tâm trạng xám xịt, ngồi 1 mình trong phòng, màu đen của ý nghĩ u ám khi bất lực...

Những con đường tôi đã đi có màu đỏ. Màu đỏ của máu, màu đỏ của nhiệt huyết sục sôi, màu đỏ của những yêu thương nồng cháy lãnh liệt. Màu đỏ của tình yêu, của sự sống.

 Những con đường tôi đã đi có màu tím, màu tím của thủy chung, màu tím nhớ thương, mong mỏi đợi chờ.

Những con đường tôi đã đi có màu vàng. Màu vàng của thành công, màu vàng của tuổi trẻ sôi nổi, màu vàng của ước muốn

Những con đường tôi đã đi có màu trắng. Màu trắng của sương sớm mỗi khi thức dậy, màu trắng của đóa hoa thơm ngát ven đường...

Thế nhưng...

Những con đường tôi đã đi không có màu hồng, vì cuộc sống này vốn khắc nghiệt. Không ai trải thảm hồng cho con đường của chính mình, bởi nếu cứ mộng mơ như cổ tích, sẽ có ngày bị thực tại phũ phàng cuốn trôi đi

Nhưng mà...

Dù cuộc sống khó khăn đến mức nào, tôi vẫn tự trải cho con đường phía trước một màu xanh lá, bởi đó là màu xanh của sự sống, màu của sự phát triển, của ước mơ đang ươm mầm.

Tôi vẫn tự tin rằng, sẽ có ngày mầm xanh đưa tôi tới đích.



Hãy tựa vào vai em
Anh này, nếu một ngày anh mệt mỏi và muốn một tìm một chốn bình yên, hãy tựa vào vai em, em cho anh mượn bờ vai em đấy!
Anh…

Đừng cố tỏ ra là mình mạnh mẽ…

Đừng cố tỏ ra mọi việc đều ổn để em vui…

Anh cần chia sẻ phải không? Anh mệt mỏi lắm rồi phải không? Anh muốn một tìm một chốn bình yên để nghỉ ngơi phải không?

Nếu mệt mỏi thì hãy tựa vào bờ vai em đi… Em cho anh mượn bờ vai em đấy!

Bờ vai em. Nhỏ nhắn và mong manh.

Bình yên và ấm áp!

Em sẵn sàng rồi đây!

Anh à, tựa vào vai em nhé!
 Tựa vào vai em, để quên đi những mệt mỏi, để trút bỏ những gánh nặng của cuộc đời, để ngày mai anh có sức viết tiếp những ước mơ và hoài bão.

Tựa vào vai em, khi anh mất niềm tin, khi anh cần một chỗ dựa bên cạnh. Để đôi vai này tuy mong manh nhưng có thể chứa hết những nỗi buồn của anh. Để khi bình yên, anh lại cười anh nhé!

Tựa vào vai em, và khóc thật thoải mái. Đừng ngần ngại, nước mắt con trai đâu cần giấu vào trong. Em sẽ giả vờ không nghe thấy, không nhìn thấy, em sẽ xem như vai áo không ướt… Hãy khóc khi tựa vào vai em, anh nhé!
 
Tựa vào vai em… Mọi điều không thể thốt thành lời anh sẽ kể cho em. Em sẽ lắng nghe nó bằng cả trái tim của mình. Chẳng cần anh phải nói gì đâu…

Tựa vào vai em… Hãy buông mình xuống một chốn bình yên, không trằn trọc, không âu lo, không giá lạnh. Mọi mệt mỏi tan biến, mọi âu lo trôi theo những bình yên…
Tựa vào vai em…

Để anh biết rằng, anh không bao giờ cô độc…

Tựa vào vai em mà khóc...

Dù không cùng anh đi hết cuộc đời.

Dù sau này anh sẽ có bờ vai khác, khỏe hơn, mạnh mẽ hơn.

Dù cho anh sẽ quên đi bờ vai nhỏ này.

Thì em vẫn mong anh luôn bình yên, anh nhé!



Hai đường thẳng song song
……………
Anh hay nói về công việc, về những công nghệ hiện đại. Em thích lắng nghe những câu chuyện đời thường và kể về những người thân yêu của mình.

Anh muốn làm những việc lớn lao, muốn trở thành trụ cột trong gia đình, có ý chí làm giàu. Em chỉ mong có một cuộc sống êm đềm, nhẹ nhàng trong một ngôi nhà nhỏ cùng tiếng cười trẻ thơ.

Anh yêu Rock. Em yêu Trịnh.
Anh yêu mùa đông, còn em thì ghét nó.
Em thường bảo anh vô tâm vì chẳng bao giờ chịu để ý đến cảm xúc của em. Anh thì thấy tâm hồn em giống như bông cỏ may, rất dễ tổn thương.

Có đôi lúc em vẫn tự hỏi sợi dây nào đã gắn bó anh và em - hai con người quá khác biệt? Có phải chúng ta chỉ là hai đường thẳng song song chạy ngược chiều nhau?
  
Em và anh - liệu chúng ta có cần thay đổi điều gì đó không?
Em có nên bớt đa cảm hơn không? Bớt suy tư, trăn trở và yếu đuối hơn không? Bớt hờn ghen một cách vô lý, bớt bướng bỉnh hơn không? Bớt? Bớt...?

Anh có cần phải quan tâm đến em nhiều hơn nữa hay không? Lắng nghe những cảm xúc của em nữa hay không? Có cần phải hiểu rằng những gì to lớn đều bắt nguồn từ những điều nhỏ vụn nhất hay không?

Anh muốn là chỗ dựa cho em lúc yếu mềm.
Em muốn là động lực cho anh đi lên.

Chúng ta gặp nhau... có phải là bù đắp những gì đang thiếu hay không? Em không biết nữa. Nhưng em vẫn nhớ có một triết lý nói rằng: "Con người ta giống nhau là để hiểu nhau, khác nhau là để yêu nhau". Và có thể lắm chứ, chúng ta nên giữ lại những điều khác biệt đó, bởi nếu chúng ta quá giống nhau thì hai đường thằng song song kia cũng chỉ còn lại là một và khi đó anh không còn là anh và em cũng không còn là được chính mình.

Có thể suốt cuộc đời này chúng ta chỉ là hai đường thẳng song song, nhưng mà anh biết không, em không muốn chúng chạy ngược chiều nhau bao giờ. Anh hãy mãi là đường thẳng của riêng anh và em cũng vậy, nhưng sẽ xuôi về phía nhau anh nhé! Cho đến khi nào đường thẳng của anh hay của em không thể kéo dài hơn được nữa.

Viết đến đây em chợt nhận ra rằng cũng có khi hai đường thẳng song song trở thành tiệm cận. Anh và em đều là những con người biết sống bằng tấm lòng đó thôi, đều biết yêu thương và trân trọng những lẽ sống trong đời đó thôi, đều biết hy sinh cho những người thân yêu của mình đó thôi và đều có những người thật sự yêu thương mình.

Phải không anh?



Yêu và hiểu
Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” thôi là đủ. Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
“Kể cả khi chưa hiểu một người, ta vẫn có thể yêu người ấy.
Yêu hoàn toàn, dù hiểu chưa trọn vẹn”.

Nhưng yêu là một chuyện, biết cách yêu lại là một chuyện khác.

Khi ta yêu một người, thời gian đầu là nồng nàn, sôi nổi và đắm đuối nhất, cả thế gian dường như chỉ vỏn vẹn có hai người. Khi ta yêu một người, thời gian đầu cũng là lúc ta tin rằng, chỉ cần có tình yêu là đủ, mọi điều khác đều không quan trọng, không là gì cả.

Nhưng cùng với thời gian, mọi điều khác, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất, cũng trở nên quan trọng dần lên, và tình yêu bắt đầu không còn là tất cả.

Thì đó là lúc cần có Hiểu.

Mỗi người chúng ta, dù nằm trong những mối quan hệ gắn bó mật thiết đến thế nào, xét cho cùng vẫn là những cá thể riêng biệt. Mỗi người sống một cuộc đời riêng của mình, với những nỗi niềm, khổ đau, hạnh phúc riêng. Nếu không hiểu tính cách của nhau, sẽ khó làm cho nhau vui. Nếu không hiểu tâm trạng của nhau, sẽ dễ làm cho nhau buồn. Nếu không hiểu nhau, sẽ không thể làm cho nhau hạnh phúc. Tình yêu khi không được thể hiện đúng cách, sẽ không còn vị ngọt, mà trái lại, trở nên gò bó, ngột ngạt.

Mà khi yêu, ai cũng cần được hạnh phúc. Ai cũng cần được vui và làm người khác vui. Nếu yêu mà để cho nhau phải khổ, thì dù vô tình hay cố ý, đó cũng không phải là yêu. Người yêu nhau phải là người có thể sẻ chia, xoa dịu, làm vơi bớt nỗi khổ của nhau trong cuộc đời. Vì thế, người ta có thể yêu mà không cần hiểu. Nhưng để duy trì một tình yêu, thì bắt buộc phải hiểu. Khi yêu mà không hiểu, nhân danh tình yêu, người ta vẫn thường làm khổ nhau, và làm khổ chính mình.

Dù vậy, người với người hiểu nhau không dễ dàng gì. Phải mất hàng tháng, hàng năm, thậm chí cả cuộc đời để nhận biết được người bên cạnh mình cần gì, muốn gì. Điều quan trọng là phải cho nhau thời gian. Và đừng quên chia sẻ, cảm thông, mở cửa trái tim đừng để cho lòng mình chật hẹp 

Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” thôi là đủ. Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.



Tháng 5, xin chào những yêu thương
Tháng Năm viết cho những bản giao hưởng ve trên tán cây phượng vĩ, cho lòng những học sinh cuối cấp những phút xao xuyến bịn rịn sắp chia tay nhau...
Vì tháng Tư kéo dài lâu quá hay vì người ta còn luyến tiếc khúc hát giao mùa dịu dàng ấy mà tháng Năm lại đến muộn màng… Ừ thì, ta mong tháng Năm ngắn lại đôi chút để vừa đủ ta đón nắng về hong khô tóc, vừa đủ để ta kể người nghe câu chuyện còn bỏ dở, để em về còn kịp thấy nụ cười trong đôi mắt trong veo!  

Đêm tháng Năm gió lớn như đêm chẳng yên còn muộn phiền gì không em mà ta nghe màu tháng Năm bạc trên từng cơn gió thoảng qua rồi đi mãi, đi mãi…

Đêm tháng Năm, ta dựa vào em thì thầm lời của gió câu nói để người đi, chỉ duy nhất đêm nay thôi, ta thức trắng cùng gió, cùng bản nhạc vang hoài một góc phòng.  

Đêm tháng Năm mang màu của chia ly những vết rạn nứt bé xíu những bước chân lướt qua nhau vội vã, ta điềm nhiên đứng nhìn: “Rồi cũng sẽ qua". À ừ, vì một lẽ đương nhiên họ không thuộc về nơi này họ không phải là tháng Năm trong ta!

Tháng Năm chông chênh gió nắng, ta nghe em kể về con đường màu bằng lăng, về một nỗi nhớ em vẫn chưa kịp đặt tên. Rồi em khóc vào tháng Năm, thấy màu thương nhớ loang dần theo những khoảng thời gian, phủ lớp bụi dầy... Tháng Năm mang chút bình yên của nắng để ta còn gặp em, còn nghe em ung dung hát bài xưa cũ để ta còn kịp lau khô những giọt nước trên đôi mắt trong veo!...

Ta không hiểu là vì tháng Năm chông chênh hay vì cảm xúc trong ta quá nhiều, mà ta lại bị ảm ảnh bởi sự ra đi.

Ta hứa ta không làm người buồn... Nhưng đặt niềm tin ra làm sao nhỉ? Hay cuối cùng cũng chỉ là những con đường dẫn đến sự ra đi, đưa đón sự trở về mà ta chung lối...

Bao lần ta cũng tự nhủ, rồi gió sẽ cuốn đi! Rồi ta cũng sẽ đi...

Không còn nỗi buồn nào trú ngụ, không còn nỗi phiền muộn qua đôi mắt màu đen ấy... Cũng chẳng còn những tiếng thở dài... Rồi thì ta muốn về một chân trời nào đó...Vậy mà cũng lắm lúc ngẩn ngơ... Rồi thì về đâu? Rồi thì sẽ ra sao... Cuối cùng ta cũng vẫn mãi chỉ đi được trong miền suy nghĩ của riêng mình mà thôi!

Tháng Năm viết cho ngày hè nắng và nóng, cho nỗi nhớ và tình yêu, cho đêm trời đầy sao lại có một người lặng lẽ nhớ một người...

Tháng Năm viết cho tháng hè đầy nắng và gió... Cái nắng như đổ lửa nắng gắt muốn nung đốt cả con người... Cái nắng làm cho những ai mạnh mẽ nhất cũng trở nên yếu đuối.

Tháng Năm viết cho những cơn dông mùa hè bất chợt, bất thình lình ập xuống ào ào với đúng cái tên "mưa rào" rồi tắt lịm, hắt thật mạnh vào mắt, vào da thịt, nếu lúc ấy đang chạy xe, ắt hẳn sẽ có cảm giác thú vị…

Tháng Năm viết cho những bản giao hưởng ve trên tán cây phượng vĩ, cho lòng những học sinh cuối cấp những phút xao xuyến bịn rịn sắp chia tay nhau, cho những người đã xa mái trường phổ thông những cảm giác bồi hồi da diết nhớ thầy cô...

Tháng Năm viết để nhớ về tháng Tư, tặng hoa mừng sinh nhật cho ai đó nhưng rồi lại thôi, viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết. 

Tháng Năm viết cho một ngày mong cho em hạnh phúc, được yêu thương và được... bình yên mãi mãi!

Viết cho tháng Năm, cho những thiên thần nhỏ được ra đời!


 Sưu tầm



Không có nhận xét nào: