TRÈO
LÊN CÂY BƯỞI
Chiêu Hạ
Một hôm, tôi đi dự đám cưới giáo xứ bên
cạnh mà cô dâu là cháu ruột của cha xứ, chú rể không theo đạo. Mặc dầu Giáo hội
rộng rãi cho phép hôn nhân khác đạo, nhưng nhà gái và cha xứ cũng cảm thấy cực long.
Chuyện đã không vui rồi, lại đến nửa chừng
buổi tiệc thì có một cô gái mang bầu và tự nhận là người tình cũ của chú rể,
không biết thật hay giả đến quậy phá đám cưới…
Chứng kiến chuyện, tôi rất buồn. Về nhà tôi tìm cách để giáo xứ của tôi không xảy ra
chuyện đám cưới chẳng vui như thế. Một đêm trăng, tôi nằm trên võng đong đưa giữa
hai cây xoài và nhìn lên núi Hòn Khô. Lại nhớ chú rể làm nghề xe thồ (xe ôm) , nhà ở ngay thị xã Cam Ranh, chợt
bài ca dao và lời mẹ ru xưa vọng về:
-Trèo
lên cây bưởi hái hoa
Bước
xuống vườn cà hái nụ tầm xuân
Nụ
tầm xuân nở ra xanh biếc
Em
đã có chồng anh tiếc lắm thay!
-Ba
đồng một mớ trầu cay
Sao
anh chẳng hỏi những ngày còn không ?
Bây
giờ em đã có chồng
Như
chim vào lồng như cá cắn câu
…………………………………………………..
Dựa vào bài ca dao trên, thay lời cho một
chàng trai có đạo nói với một cô thiếu nữ thân quen từ thời còn mẫu giáo, lớn
lên cố gái có người yêu không cùng tôn giáo, tôi liền cải biên:
“Trèo
lên đỉnh núi Hòn Khô
Bước
xuống xe thồ đến vịnh Cam Ranh
Vịnh
Cam Ranh nước trong xanh biếc
Em
đi lấy chồng, anh tiếc lắm thay!
Năm
.ngàn chụ kí gạo xay
Sao
em không nhớ những ngày còn no!
Anh
thương em từ thuở còn bò
Em
ngồi em khóc anh cho cục đường
Bây
giờ em lấy người lương
Một
trả, hai trả, ba trả cục đường cho anh!”…
Bài cải biên này tôi chỉ đọc một lần mà
thanh niên trong giáo xứ thuộc lòng. Kể từ đó, hễ có một cô nàng nào làm quen với
anh chàng khác đạo là có một chàng trai nào đó đi theo sau lưng và cứ ngân nga:
Anh
thương em từ thuở còn bò
Em
ngồi em khóc anh cho cục đường
Bây
giờ em lấy người lương
Một
trả, hai trả, ba trả cục đường cho anh!”…
Phải chăng vì thế mà hôn nhân khác đạo
trong giáo xứ của tôi có mòi suy giảm?...
trích Đi và Sống T.3
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét