Chó
sói và lòng tin dại khờ
Vào thời xa xưa,
khi con người và các loài vật cùng chung sống với nhau trên những hang động và
vách núi cao, có một loài vật luôn luôn bên cạnh con người, luôn bảo vệ con người.
Đó chính là chó sói.
Chó sói rất hiền
lành, chung thành và luôn luôn hi sinh thân mình để bảo vệ cho con người.
Thế rồi vào một
ngày, con người tìm thấy chỗ ở mới là những vùng đồng bằng rộng lớn, phì nhiêu.
Nhưng con người lại không muốn mang theo chó sói vì nó to lớn và rắc rối. Thế
là con người mới nghĩ ra một cách, họ mang đến một quả bóng và bảo chó sói ngậm
nó vào miệng. Trong 11 ngày khi con người đi tìm nơi ở mới, nếu chó sói vẫn có
thể ngậm được quả bóng còn nguyên vẹn thì con người sẽ dắt nó theo.
Chó sói vẫn
ngoan ngoãn vâng lời chủ của mình và vẫn hi vọng rằng chỉ cần nó cố gắng ngậm
quả bóng thì sẽ được theo con người.
Nhưng mặt khác,
con người lại nghĩ rằng con chó sói thật ngu ngốc, 11 ngày ngậm quả bóng nó
không chết vì đói thì quả bóng cũng xì hơi mà thôi.
Đến ngày thứ 10,
chó sói không tài nào chịu đói được nữa nên không may buông quả bóng ra và nó bay
lên trời mất.
Nhìn thấy quả
bóng cũng chính là hi vọng cuối cùng của mình được trở lại với con người vụt mất,
chó sói cứ chạy theo quả bóng mãi, chạy mãi,…. Cho đến khi quả bóng bay tận lên
trời xanh và bộ lông trắng muốt của nó cũng dần bạc màu đi vì sương gió, thì
chó sói đứng trên đỉnh núi hú gọi…
Và mỗi khi đến
ngày trăng tròn, chó sói thường đứng trên đỉnh núi hú gọi vì nó nhầm tưởng đó
là quả bóng của con người để lại…
Trải qua bao
nhiêu năm như vậy, cho sói vẫn một lòng tin tưởng vào lời hứa của con người.
Bức
tranh bị bôi bẩn
Có một anh chàng
họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế một tuyệt tác. Và rồi một ngày
kia chàng bắt tay vào việc. Ðể tránh sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thường nhật,
chàng dựng một khung vẽ rộng 30 mét vuông trên sân thượng một tòa nhà cao tầng lộng
gió.
Người họa sĩ làm
việc miệt mài suốt nửa năm. Chàng say mê bức họa tới mức quên ăn quên ngủ. Khi
bức tranh hoàn thành, nó sẽ đưa tên tuổi của chàng sống mãi với thời gian.
Một buổi sáng nọ,
như thường lệ, chàng họa sĩ tiếp tục hoàn chỉnh những nét cọ trước sự trầm trồ
của hàng chục du khách tham quan. Tuy nhiên sự có mặt của đám đông không hề ảnh
hưởng tới họa sĩ.
Chìm đắm trong
cơn say mê điên dại, chàng ngây người nhìn ngắm thành quả lao động sáng tạo của
mình. Cứ thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh mà không biết rằng
mình đang tiến tới mép sân thượng.
Trong số hàng chục
người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vài người phát hiện ra
mối nguy hiểm đang chờ đón người họa sĩ: chỉ lùi một bước nữa là chàng sẽ rơi
tõm xuống khoảng trống mênh mông cao cả trăm mét.Tuy nhiên, không ai có can đảm
lên tiếng vì biết rằng một lời cảnh báo có thể sẽ khiến người họa sĩ giật mình
ngã xuống vực thẳm.
Một sự im lặng
khủng khiếp ngự trị trong không gian. Bất chợt một người đàn ông tiến tới giá vẽ.
Ông ta chộp lấy một cây cọ nhúng nó vào hộp màu và bôi nguệch ngoạc lên bức
tranh.
Một sự hoàn mỹ
tuyệt vời đã bị phá hủy. Người họa sĩ nổi giận, anh ta gầm lên đùng đùng lao tới
bức vẽ, giật cây cọ từ tay người đàn ông nọ. Chưa hả giận, người họa sĩ vung
tay định đập cho người đàn ông nọ một trận. Tuy nhiên, hàng chục người xung
quanh cũng đã kịp lao tới, giữ lấy người họa sĩ và giải thích cho anh ta hiểu
tình thế.
Rồi một vị cao
niên tóc bạc phơ đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói: “Trong cuộc đời, chúng
ta thường mải mê phác ra những bức tranh về tương lai. Tuy rằng bức tranh đó có
thể rất đẹp, rất quyến rũ nhưng chính sự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới
đó thường khiến chúng ta không để ý tới những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là
ngay dưới chân mình”.
Vậy nên, nếu như
có ai đó bôi bẩn, làm hỏng bức tranh về tương lai mà ta dày công tô vẽ, xin bạn
chớ nóng vội mà oán giận. Trước tiên hãy xem lại hoàn cảnh thực tại của chính
mình. Biết đâu một vực thẳm đang há miệng chờ đón ngay dưới chân bạn.
Những
vòng tròn nước
Nhớ hồi tôi chừng
7 tuổi, ông nội dẫn tôi đến bên hồ cá trong trang trại rồi bảo tôi thử ném một
viên đá xuống nước. Sau đó ông bảo tôi quan sát những vòng tròn trên mặt nước bởi
chính viên đá vừa ném.
Rồi ông bảo tôi:
“Cháu hãy thử hình dung mình như viên đá kia. Trong đời, cháu cũng có thể tạo
ra rất nhiều vòng tròn xao động và chúng sẽ ảnh hưởng đến sự an bình của tất cả
những người xung quanh.”
Và rồi ông tiếp
tục: “Hãy luôn nhớ rằng cháu là người chịu trách nhiệm về những gì cháu đã đặt
vào trong vòng tròn của chính mình và vòng tròn đó cũng sẽ lan toả và chạm vào
rất nhiều vòng tròn khác.
Vì vậy hãy sống
sao cho những điều tốt đẹp mà vòng tròn của cháu tạo nên được gửi đi như những
thông điệp của hòa bình và nhân ái đến khắp mọi người.
Ngược lại, những
xao động sinh ra từ sự giận dữ hoặc ganh tị chắc chắn sẽ lan tỏa và ảnh hưởng đến
những vòng tròn khác. Do đó, cháu cần phải ý thức được trách nhiệm của mình đối
với tất cả những điều trên”.
Đó là lần đầu
tiên trong đời tôi nhận ra rằng sự an bình nội tại hay sự bất an trong mỗi con
người đều chảy ra thế giới này.
Vì thế sẽ không
thể tạo lập một thế giới hòa bình khi chúng ta đang còn bị vướng bận bởi những
xung đột nội tại, hận thù, hồ nghi hay giận dữ bên trong dẫu cho những xúc cảm
hay ý nghĩ đó có được nói ra hay không.
Mọi khuấy động
xung quanh những vòng tròn diễn ra trong mỗi chúng ta đều tràn ra thế giới rộng
lớn này, hoặc để tô vẽ thêm vẻ đẹp cho cuộc sống, hoặc cản trở, phá vỡ những
vòng tròn khác.
Chiếc
giày chân phải
Đàn ông nếu biết
kỹ quá khứ của vợ thì đau đầu lắm. Còn đàn bà, nếu biết hơi nhiều về hiện tại của
chồng thì đau tim lắm. Nhưng đã trót biết rồi mà ứng xử được như bà vợ này thì
thật là cao thủ.
18 giờ, chị gọi
điện thoại đến Công ty của chồng, chú bảo vệ nói rằng: “sếp vừa đi ăn tối ở nhà
hàng”. Linh tính cho chị biết đó là… nhà nàng chứ không phải nhà hàng.
20 giờ, sau khi
cho các con ăn xong, chị phi xe máy đến nhà nàng. Ô tô của sếp đang đỗ ở trong
sân. Linh tính đã không đánh lừa chị. Có cái gì đó rất nóng, trào lên nơi cuống
họng nhưng chị đã kịp nuốt khan nó vào. Không ấn chuông, không đập cửa, cũng
không gào thét, chị cởi chiếc giày bên chân phải của mình, treo vào phía trong
cánh cửa sắt rồi phóng xe về nhà, giúp các con ôn bài.
Gần 23 giờ đêm,
sếp mới chỉnh trang lại y phục, chải lại mái tóc bị vò rối bù và ra về. Nàng ra
mở cửa cho sếp trong bộ váy áo ngủ mỏng tanh đầy quyến rũ và giật mình khi nhìn
thấy một chiếc giày treo trong khung cửa sắt.
“Sao lại có một
chiếc giày ở đây? Một chiếc giày chân phải rất đẹp”.
“Thôi, em vào ngủ
đi. Cho dù đẹp nhưng một chiếc giày thì cũng chẳng làm được việc gì”.
Trên đường về
nhà, sếp cứ nghĩ vẩn vơ về chiếc giày đó, nó là của ai? Và vì sao nó được treo ở
đó? Sếp đánh ô tô vào gara, mở cổng rất khẽ. Có một chiếc giày chân trái của phụ
nữ đặt ngay ngắn trên bậc cửa. Sếp đứng như trời trồng trước chiếc giày đó chừng
2 phút. Sau đó sếp vào phòng ngủ riêng, vì sếp không muốn nghe vợ cằn nhằn,
khóc lóc. Nhưng sếp trằn trọc mãi không sao ngủ được. Sẽ có giông bão trong căn
nhà này. Sẽ là nước mắt, tiếng la hét và một lá đơn ly hôn. Rồi hai đứa nhỏ sẽ
chán đời, đi bụi và hư hỏng… Đó là tấn bi kịch đáng sợ nhất.
Nhưng sáng hôm
sau mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Bát phở gầu bò thơm ngào ngạt vẫn được để
ngay ngắn trên bàn cùng với mấy dòng chữ của vợ: “Em đưa các con đến trường.
Anh ăn sáng rồi đi làm. Hôm nay trời u ám nên anh phải mặc bộ vét màu sáng, thắt
cà vạt màu sáng. Em đã là kỹ, treo trong tủ”.
Sếp gọi điện thoại
cho nàng: “Chiếc giày chân phải kia là của vợ anh. Đừng vứt đi nhé”. Giọng nàng
đầu dây bên kia nghe hơi hoảng hốt: “Trời ạ! Anh muốn làm sao thì làm chứ nếu
chị ấy đến nhà em làm ầm lên thì em không sống nổi đâu. Chiều anh tạt qua lấy
chiếc giày về”.
Nhiều ngày trôi
qua mà giông bão không nổi lên, thái độ của vợ sếp vẫn bình thản, song một chiếc
giày trên bậc cửa cứ nhắc sếp về sự lẻ loi và tội lỗi của một người. Rồi một buổi
chiều, sếp lấy hết can đảm, lôi chiếc giày bên phải trong cốp xe ra, đặt ngay
ngắn bên chiếc giày chân trái của vợ. Chị đi làm về, đứng sững trước bậc cửa mấy
giây rồi chạy vào, ôm ghì lấy chồng mà thì thầm: “Ôi! Chiếc giày chân phải của
em!” Sếp cũng thì thầm bên tai vợ: “Anh xin lỗi em – nghìn lần xin lỗi!”
Sự
tích bảy sắc cầu vồng
Xưa lắm rồi, các
màu trên mặt đất bỗng dưng cãi nhau. Màu nào cũng tự cho rằng mình là tuyệt hảo,
quan trọng nhất, hữu ích nhất và được ưa chuộng nhất.
Màu lục bắt đầu:
Dĩ nhiên là tôi quan trọng nhất. Tôi là biểu tượng của sự sống và niềm hi vọng.
Tôi được chọn để tạo thành cỏ cây. Thiếu tôi cảnh vật sẽ tiêu điều. Hãy nhìn vạn
vật xung quanh, các bạn hẳn thấy tôi đúng.
Màu xanh ngắt lời:
Bạn chỉ nghĩ đến những gì trên mặt đất, hãy ngước nhìn trời xanh và dõi ra biển
biếc. Từ đáy biển sâu đến chín tầng mây cao, sự sống tồn tại được đều nhờ vào
nước. Trời xanh bao la mang hình ảnh của sự thanh bình. Nếu không có thanh bình
muôn loài ai nấy cũng sẽ xác xơ.
Màu tím cãi lại:
Tôi là màu của sức mạnh. Từ vua quan đến hàng giáo phẩm đều chọn màu của tôi vì
tôi tượng trưng cho quyền uy và thông thái. Ai ai cũng sẵn sàng lắng nghe và
tùng phục.
Màu vàng cười
vang: Sao toàn là chuyện nghiêm túc quá thế. Tôi cho rằng chỉ có tôi mới mang lại
niềm vui và sự ấm áp cho đời mà thôi. Này nhé, mặt trời vàng, mặt trăng vàng,
các vì sao vàng, tất cả đem lại sự vui tươi và nụ cười cho toàn thế giới. Vắng
tôi là thiếu hẳn đi niềm hân hoan.
Đến lượt màu cam
tự khen: Tôi là màu của sức khỏe, của sự đổi mới. Có lẽ tôi là một màu quí vì
tôi phục vụ mọi nhu cầu của con người. Tôi mang các sinh tố quan trọng nhất,
hãy nhìn các loại trái cây thì biết. Tôi ít khi có mặt nhưng khi tôi nhuộm bầu
trời bình minh hay bầu trời hoàng hôn, vẻ đẹp mê hồn của tôi khiến không còn ai
nhớ đến các bạn nữa.
Màu chàm tiếp lời,
giọng nhỏ nhẹ nhưng quyết liệt: Các bạn hãy nghĩ đến tôi xem nào. Tôi là màu của
sự tĩnh lặng. Phải để ý đến tôi vì thiếu tôi, các bạn sẽ trở nên hời hợt, thiếu
sâu sắc. Tôi đại diện cho tâm hồn, ý tưởng và sự tinh tế. Ai cũng cần tôi để có
được một cuộc sống cân bằng cũng như tạo nên sự khác biệt. Tôi hữu dụng cho
lòng tin, những giây phút trầm tư, an lạc nội tâm.
Đến lúc này màu
đỏ không thể kiềm chế được nữa, quát to: Ta đây mới đích thị là “xếp sòng”. Ta
là máu, là sinh lực. Ta là màu báo nguy, màu của sự can đảm. Ta là lửa. Ta là
màu của đam mê, của tình yêu, của hoa hồng, của hoa anh túc… Thiếu ta, địa cầu
sẽ ảm đạm như mặt trăng kia.
Và rồi các màu lại
tiếp tục khoe khoang; mỗi màu tự cho mình mới là quan trọng thật sự. Cuộc tranh
cãi càng lúc càng căng thẳng, bỗng nhiên một tia chớp xẹt đến, tiếp theo ngay
sau là một tiếng sét to. Mưa như thác đổ xuống các màu khiến chúng phải sát
cánh lại để che chở cho nhau.
Mưa nói: Thật là
ngốc nếu các bạn mãi chống đối nhau. Các bạn không biết rằng mỗi màu được tạo
ra cho một mục đích rõ ràng sao? Mỗi màu đều có một tính cách độc nhất và đặc
biệt trong thế giới này. Hãy bắt tay nhau và cùng đến với tôi.
Các màu nghe có
lý và làm theo đề nghị của mưa. Chúng đến bắt tay nhau. Mưa khuyên tiếp: Từ giờ
trở đi, khi nào mưa mỗi bạn hãy nổi lên thành một cầu vồng trên bầu trời để chứng
tỏ các bạn đã chung sống hòa bình. Cầu vồng là hình ảnh của sự hy vọng và hòa
giải.
***
Tình bạn rực rỡ
như bảy sắc cầu vồng: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Đỏ là quả chín, cam
là ngọn lửa bất diệt, vàng là ánh dương chiếu rọi, lục là cây cỏ bừng mạch sống,
lam là dòng nước trong xanh, chàm là niềm mơ ước trong tim, tím là nụ hoa sắp nở.
Chúng ta hãy cùng nhau chung tay chăm sóc tình bạn để tình bạn trổ nụ đơm hoa
nhé!
Bà
lão ăn mày và đứa bé
Bà lão chống gậy,
một tay cầm mảnh gáo dừa đứng trước cửa mọi nhà xin của bố thí. Tiếng con chó
nhà chủ rít lên nghe khác thường, quyết liệt hơn mọi khi. Một chú bé chừng năm
tuổi đứng gần bà lão, trên tay …cầm chiếc kẹo đứng xem bà chăm chú.
Có lẽ vì nó không
có bà hay cụ,nên bà lão đã khiến nó nhìn bà chăm chú đến thế. Cái tiếng chó sủa
như té tát cũng chẳng làm bà lão sợ. Vẫn mảnh gáo dừa chìa ra phía trước. Cái mảnh
gáo dừa vỡ tướp, như bóng lên dưới thời gian của đủ các loại ngọc thực – Chắc cầm
nó khi đói cũng nặng.
Ở trong sân một
tiếng người trung tuổi vọng ra:
- Khổ lắm! Nhà
này chẳng có gì đâu!
Lời nói ấy như một
thông điệp quen thuộc. Tiếng chó thôi sủa, sự yên tĩnh trở lại nơi ngõ nhỏ. Bà
lão lặng lẽ cầm mảnh gáo ra đi. Cái lưng còng như gánh trên thân bà bao mảnh áo
quần rách tướp sói lở theo thời gian. Đôi tay gầy gò nhăn nheo, rạn nứt như chứa
đựng bao buồn đau cuộc đời.
Thằng bé cũng lặng
lẽ ngơ ngác theo bà lão ra đầu ngõ. Chợt rất nhanh nó tiến tới gần bà. Như có lực
hút. Nó đưa biếu bà lão chiếc kẹo đang cầm trên tay.
Bà lão cũng ngơ
ngác như như chính khi nó ào tới:
- Ôi! Tôi xin cảm
ơn cậu. Và trong mảnh gáo dừa run run kia có một cái kẹo.Thằng bé chạy ào đi
như trốn sự nuối tiếc.
Ngày hôm sau, vẫn
trên lối ngõ nhỏ ấy, tiếng chó lại cồn lên huyên náo. Và bà lão lại ra đi với mảnh
gáo dừa trống rỗng. Tới đầu ngõ, vẫn thằng bé hôm qua ngơ ngác theo bà. Nhưng lần
này, nó mạnh dạn hơn, tiến tới bên bà lão, trên tay nhỏ còn lại nửa chiếc quẩy
đang ăn dở.
- Cháu cho bà –
Nó nhẹ nhàng đặt vào lòng gáo.
Tấm lưng còng
như rung lên:
- Ôi! Xin cảm ơn
cậu. Nó nhẹ nhàng bay đi, trong mắt còn ánh lên một niềm vui nhỏ. Và cứ thế,
ngày nọ qua ngày kia, hai cực của hai kiếp người nhỏ nhoi ấy như tiến gần lại
nhau hơn.
Tiếng chó vẫn sủa!
Song một hôm, trước cái ngõ nhỏ ấy. Thằng bé tần ngần nhìn bà lão, họ đang tiến
đến gần nhau, song trong ánh mắt thằng bé, một nỗi ân hận,thiếu vắng như chìm
xuống. Trên tay nó trống không, bất lực, đôi mắt buồn bã hướng xuống con đường
nhỏ.
- Cảm ơn cậu! –
Tiếng bà lão nói rất khẽ, như chỉ để cho họ nghe thấy. – Bà muốn biếu cháu một
thứ! – Trên tay già nua hướng về phía thằng bé, một mảnh nhựa đỏ có in hình đức
Phật.
- Bà biếu cháu
chút quà.
Trong tay thằng
bé vẫn cầm chặt mảnh nhựa, tần ngần nhìn theo bóng bà già khuất dần trên lối
xóm. Và mãi những ngày về sau, trong xóm nhỏ, không còn ai nghe tiếng sủa của
con chó thường cắn, có lẽ nó đã già và chết.
Nhưng trước ngõ,
thằng bé vẫn nô đùa cùng các bạn. Trên cổ nó, cái mảnh nhựa đỏ có in hình đức
Phật, như bay theo những nô đùa của lũ trẻ trong không gian.
Những
chiếc vỏ lon của bố
Năm tôi lên 10
tuổi, bố mua về cho một con búp bê. Đó là món quà đầu tiên trong đời tôi nhận
được khi kết thúc lớp 4 với kết quả học sinh giỏi.
Bố làm nghề lái
xe ôm, quanh năm đội nắng đội mưa tìm khách để kiếm thêm thu nhập cho gia đình
ngoài cái nghề thu mua đồng nát của mẹ. Tuy chạy xe ôm, nhưng ở đâu thấy những
lon bia hay lon nước ngọt nằm lăn lóc là bố dừng xe nhặt, mặc cho khách ngồi
sau xe tỏ ra khó chịu hay cảm thông cho bố. Nhiều hôm có những vị khách khi thấy
hành đồng của bố đã khen bố là người chồng tử tế, là người bố biết chăm lo gia
đình, để khi thanh toán tiền xe họ trịnh trọng “thưởng” thêm cho bố ít tiền và
bảo: “Tôi khâm phục những người như anh”.
Mẹ tôi với vành
nón lá tả tơi trên vai đôi quang gánh đi từng con hẻm để mua nhôm đồng, nhựa…
và những thứ người ta chuẩn bị vứt đi để mong bán lại kiếm chút lời.
Gia đình tôi sống
trong con hẻm chật chội nằm ở ngoại thành. Bố mẹ chắt chiu mãi vẫn không xây nổi
căn nhà đàng hoàng để che mưa che nắng, chỉ có căn lều che tạm trong cái xóm
“ngụ cư”. Từ cái ngày bố mẹ bán đi căn nhà tranh xiêu vẹo, không chống chọi nổi
với những cơn bão ở dưới quê để sống tạm bợ nơi khu ổ chuột này, khuôn mặt bố
ngày càng gầy thêm, đôi tay mẹ ngày một đen sạm vì nắng.
Thành phố lúc
này là không gian thích thú đối với anh em chúng tôi, nhưng với bố mẹ là một sự
vật lộn để kiếm từng đồng thu nhập nhỏ nhoi, thầm lặng và lao lực. Tuổi thơ lơ
đãng tôi chưa hề để tâm tới.
Cuộc sống thiếu
thốn là thế, nhưng gia đình 5 thành viên của chúng tôi luôn rộn rã tiếng cười
đùa vì sự chăm sóc chu đáo, hết mức của ba mẹ.
Năm tôi học lớp
12, trong một lần cùng bạn bè đi học về, tình cờ thấy bố đang chở khách trên đường
bất ngờ dừng xe lại trước một đống vỏ bia chừng 20 lon, để vị khách ấy ngồi
trên xe, bố lấy bao nilon nhặt chúng vào trước những con mắt ngạc nhiên của đám
bạn. Tôi đỏ mặt, ù tai khi trong đám bạn có đứa lên tiếng bảo: “Có phải bố của
con P. ấy không?”… Tôi chạy một mạch về nhà, bỏ lại đám bạn, bỏ lại một chút tự
ti, mặc cảm rất ngây thơ rồi ôm mặt khóc nức nở.
Tôi bỏ cơm tối,
nằm lì trên giường. Mẹ đến dò xét mãi tôi mới chịu nói ra là vì sao mình khóc.
Khi tôi nói ra những điều đó, mẹ ôm tôi bật khóc. Mẹ kể cho tôi nghe bố tặng
tôi con búp bê hồi học lớp 4 là kết quả từ việc nhặt lon bia, rồi tiền mua cái
áo nhân lúc sinh nhật, vòng đeo tay, sách vở… tất cả đều là tiền bố ki cóp từ
đó mà có. Vì tất cả tiền chạy xe ôm bố đều đưa cho mẹ để trang trải cuộc sống,
duy chỉ có thu nhập ít ỏi từ những lon bia là bố giữ lại đợi đến lúc cần thiết
sẽ mua quà bánh cho tôi.
“Tất cả những thứ
con có đều là từ lon bia đấy con ạ”. Mẹ tôi bảo như thế. Nghe xong những câu
nói trong nước mắt của mẹ, tôi khóc như chưa bao giờ được khóc rồi mong bố đi
chuyến xe ôm cuối cùng để về nhà sớm, tôi sẽ chạy ào ra ôm bố và bảo: “Bố ơi
con thương bố nhiều, con có lỗi với bố”.
Cà
rốt, trứng hay café ?
Cô con gái hay
than thở với cha sao bất hạnh này cứ vừa đi qua thì bất hạnh khác đã vội ập đến
với mình, và cô không biết phải sống thế nào. Có những lúc quá mệt mỏi vì vật lộn
với cuộc sống, cô đã muốn chối bỏ cuộc đời đầy trắc trở này. Cha cô vốn là một
đầu bếp. Một lần, nghe con gái than thở, ông dẫn cô xuống bếp.
Ông bắc ba nồi
nước lên lò và để lửa thật to. Khi ba nồi nước sôi, ông lần lượt cho cà rốt, trứng
và hạt cà phê vào từng nồi riêng ra và đun lại để chúng tiếp tục sôi, không nói
một lời. Người con gái sốt ruột không biết cha cô đang định làm gì.
Lòng cô đầy phiền
muộn mà ông lại thản nhiên nấu. Nửa giờ sau người cha tắt bếp, lần lượt múc cà
rốt, trứng và cà phê vào từng tô khác nhau.
Ông bảo con gái
dùng thử cà rốt. “Mềm lắm cha ạ”, cô gái đáp. Sau đó, ông lại bảo cô bóc trứng
và nhấp thử cà phê. Cô gái cau mày vì cà phê đậm và đắng.
- Điều này nghĩa
là gì vậy cha? Cô gái hỏi.
- Ba loại thức uống
này đều gặp phải một nghịch cảnh như nhau, đó là nước sôi 100 độ. Tuy nhiên mỗi
thứ lại phản ứng thật khác. Cà rốt khi chưa chế biến thì cứng và trông rắn chắc,
nhưng sau khi luộc sôi, chúng trở nên rất mềm.
Còn trứng lúc
chưa luộc rất dễ vỡ, chỉ có một lớp vỏ mỏng bên ngoài bảo vệ chất lỏng bên
trong. Sau khi qua nước sôi, chất lỏng bên trong trở nên đặc và chắc hơn. Hạt
cà phê thì thật kỳ lạ. Sau khi sôi, nước của chúng trở nên rất đậm đà.
Người cha quay
sang hỏi cô gái: Còn con? Con sẽ phản ứng như loại nào khi gặp phải nghịch cảnh.
Con sẽ như cà rốt, bề ngoài tưởng rất cứng cáp nhưng chỉ với một chút đau đớn,
bất hạnh đã trở nên yếu đuối chẳng còn chút nghị lực? Con sẽ là quả trứng, khởi
đầu với trái tim mỏng manh và tinh thần dễ đổi thay.
Nhưng sau một lần
tan vỡ, ly hôn hay mất việc sẽ chín chắn và cứng cáp hơn. Hay con sẽ giống hạt
cà phê? Loại hạt này không thể có hương vị thơm ngon nhất nếu không sôi ở 100 độ.
Khi nước nóng nhất thì cà phê mới ngon.
Cuộc đời này
cũng vậy con ạ. Khi sự việc tưởng như tồi tệ nhất thì chính lúc ấy lại giúp con
mạnh mẽ hơn cả. Con sẽ đối mặt với những thử thách của cuộc đời như thế nào? Cà
rốt, trứng hay hạt cà phê?
Chiếc
lá sạch
Có một thanh
niên từ ngàn dặm xa xôi tìm đến đại sư Thích Tế chùa Nhiên Đăng, thưa rằng:
- Con là một thư
sinh luôn biết Tam Cương – Ngũ Thường… từ xưa đến nay không bao giờ biết nói những
lời vu khống bịa đặt, không gây ra chuyện thị phi, nhưng không hiểu vì sao luôn
có người dùng lời ác độc chửi bới con, dùng lời bịa đặt dơ bẩn hủy nhục con. Đến
hôm nay, con thật sự không chịu nổi nữa, nên con muốn vào chùa cạo tóc làm tăng
để xa lánh chốn bụi hồng, xin Đại sư hãy thâu nhận đệ tử!
Đại sư Thích Tế
yên lặng nghe chàng trai nói xong, bèn mỉm cười bảo rằng:
- Thí chủ hà tất vội vã, đợi bần đạo vào trong sân nhặt một chiếc lá sạch, thí chủ sẽ có thể biết được tương lai của mình và mình nên sẽ làm gì.
- Thí chủ hà tất vội vã, đợi bần đạo vào trong sân nhặt một chiếc lá sạch, thí chủ sẽ có thể biết được tương lai của mình và mình nên sẽ làm gì.
Đại sư dẫn chàng
trai đến bên một con suối nhỏ chảy ngang qua chùa, tiện tay hái một lá trên cây
xuống và bảo với một chú tiểu đi lấy dùm cho mình một cái thùng và một cái gáo
múc nước.
Chú tiểu vội
vàng mang thùng gỗ và chiếc gáo hồ lô đến trao cho Đại sư.
Thích Tế kẹp lấy
chiếc lá sạch trong tay và bảo chàng trai:
- Thí chủ không gây ra chuyện thị phi, xa rời bụi trần, cũng giống như chiếc lá sạch trong tay bần đạo vậy.
- Thí chủ không gây ra chuyện thị phi, xa rời bụi trần, cũng giống như chiếc lá sạch trong tay bần đạo vậy.
Vừa nói, Thích Tế
vừa đặt chiếc lá vào trong thùng, xong chỉ vào thùng nói:
- Nhưng hôm nay thí chủ không may gặp phải những lời chửi bới, hủy nhục vây hãm vào trong giếng sâu khổ đau trần thế, có phải giống như chiếc lá sạch bị bỏ vào trong tận đáy thùng này hay không?
- Nhưng hôm nay thí chủ không may gặp phải những lời chửi bới, hủy nhục vây hãm vào trong giếng sâu khổ đau trần thế, có phải giống như chiếc lá sạch bị bỏ vào trong tận đáy thùng này hay không?
Chàng trai thở
dài gật đầu thưa:
- Thưa vâng, con chính là chiếc lá dưới đáy thùng.
- Thưa vâng, con chính là chiếc lá dưới đáy thùng.
Đại sư Thích Tế
đặt thùng nước lên trên một tảng đá bên cạnh bờ suối, khom người múc một gáo nước
dưới suối lên, nói:
- Đây là một câu chửi bới dành cho thí chủ, với ý đồ muốn nhấn chìm thí chủ.
- Đây là một câu chửi bới dành cho thí chủ, với ý đồ muốn nhấn chìm thí chủ.
Vừa nói vừa dội
gáo nước lên trên chiếc lá trong thùng, chiếc lá chao động mạnh, sau đó lặng lẽ
nổi lại lên mặt nước.
Đại sư khom lưng
múc thêm một gáo nước kế tiếp, bảo rằng:
- Đây là câu chưởi bới độc ác của loại người thô lỗ thấp hèn dành cho thí chủ, vẫn với một mưu đồ là muốn nhấn chìm thí chủ như trước, vậy thí chủ hãy nhìn xem lần này chiếc lá sẽ như thế nào?
- Đây là câu chưởi bới độc ác của loại người thô lỗ thấp hèn dành cho thí chủ, vẫn với một mưu đồ là muốn nhấn chìm thí chủ như trước, vậy thí chủ hãy nhìn xem lần này chiếc lá sẽ như thế nào?
Theo cách đã
làm, Đại sư dội gáo nước lên chiếc lá, nhưng chiếc lá chỉ lắc lư và lại nổi lên
trên mặt nước như cũ.
Chàng trai hết
nhìn nước trong thùng, rồi lại nhìn chiếc lá nổi bềnh bồng, thưa với Đại sư :
- Chiếc lá không hề bị tổn hại, chỉ là nước trong thùng sâu, chiếc lá theo mực nước mà cách miệng thùng càng lúc càng gần.
- Chiếc lá không hề bị tổn hại, chỉ là nước trong thùng sâu, chiếc lá theo mực nước mà cách miệng thùng càng lúc càng gần.
Đại sư Thích Tế
nghe xong, mỉm cười gật đầu, lại múc thêm một gáo dội lên chiếc lá, bảo chàng
trai rằng:
- Lời nói bịa đặt hay xỉ mạ thấp hèn..không có cách nào đánh chìm được một chiếc lá sạch. Chiếc lá sạch bị chao động bởi những lời nói vu khống, hủy báng dội lên thân nó, nhưng nó không những không bị chìm xuống dưới đáy, ngược lại tùy theo mức gia tăng của nước (những lời nói vô bổ, tùy tiện và thô lỗ), khiến nó càng nổi lên cao, từng bước từng bước xa rời đáy thẳm.
- Lời nói bịa đặt hay xỉ mạ thấp hèn..không có cách nào đánh chìm được một chiếc lá sạch. Chiếc lá sạch bị chao động bởi những lời nói vu khống, hủy báng dội lên thân nó, nhưng nó không những không bị chìm xuống dưới đáy, ngược lại tùy theo mức gia tăng của nước (những lời nói vô bổ, tùy tiện và thô lỗ), khiến nó càng nổi lên cao, từng bước từng bước xa rời đáy thẳm.
Đại sư vừa nói,
vừa tiếp tục đổ nước vào thùng, thoáng chốc nước tràn đầy, chiếc lá rốt cuộc đã
nổi lên trên mặt thùng.
Chiếc lá rực rỡ,
giống như một chiếc thuyền lá nhỏ, nhẹ nhàng nhấp nhô, lắc lư theo dòng nước.
Đại sư Thích Tế
ngắm nhìn chiếc lá cảm thán rằng :
- Nếu lại có thêm những lời vu khống thô lậu, hủy báng thấp hèn, thì càng tuyệt.
- Nếu lại có thêm những lời vu khống thô lậu, hủy báng thấp hèn, thì càng tuyệt.
Chàng thanh niên
nghe xong, không hiểu thâm ý, bèn thưa với Đại sư rằng :
- Vì sao Ngài lại nói như thế ?
- Vì sao Ngài lại nói như thế ?
Thích Tế cười,
múc thêm hai gáo nước, dội lên chiếc lá trong thùng, nước trong thùng tràn ra bốn
phía, lôi theo chiếc lá xuống tới dòng suối, chiếc lá nhập dòng ung dung trôi
đi.
Đại sư bảo chàng
trai:
- Những lời bịa đặt, vu khống, xỉ mạ thấp hèn bỉ ổi ..rốt cuộc sẽ giúp cho chiếc lá vượt thoát được vòng kiềm tỏa, hướng đến sông dài, biển lớn và những phương trời cao rộng thênh thang.
- Những lời bịa đặt, vu khống, xỉ mạ thấp hèn bỉ ổi ..rốt cuộc sẽ giúp cho chiếc lá vượt thoát được vòng kiềm tỏa, hướng đến sông dài, biển lớn và những phương trời cao rộng thênh thang.
Chàng thanh niên
hốt nhiên tỏ ngộ, vui mừng khấu tạ Thích Tế:
- Thưa Đại sư, con đã hiểu rõ rồi, một chiếc lá sạch sẽ không bao giờ bị nhấn chìm xuống đáy nước. Những lời nói vu khống bịa đặt, phỉ báng sỉ nhục chỉ có thể giúp gội rửa một tâm hồn vốn đã trong sạch, lại càng trong sạch thêm mà thôi.
- Thưa Đại sư, con đã hiểu rõ rồi, một chiếc lá sạch sẽ không bao giờ bị nhấn chìm xuống đáy nước. Những lời nói vu khống bịa đặt, phỉ báng sỉ nhục chỉ có thể giúp gội rửa một tâm hồn vốn đã trong sạch, lại càng trong sạch thêm mà thôi.
Đại sư Thích Tế
mỉm cười hoan hỷ.
Bóng Tà Lua sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét